Theo các cứ liệu lịch sử thì chính những đạo quân xâm lược phương Bắc đã mang chữ Hán vào nước ta vào khoảng năm 111 trước CN nhằm truyền bá văn hóa và đào tạo nên một số quan lại phục vụ cho chính quyền đô hộ. Vậy vấn đề đặt ra là trước đó nước ta đã có hệ thống chữ viết chưa? và nó như thế nào? Theo học giả Nguyễn Đổng Chi trong Việt Nam cổ văn học sử đã khẳng định rằng: Người Việt cổ hẳn có chữ viết vì “nói rằng không thì sẽ là. | Cách đây trên dưới 3000 năm, về cơ bản, ở Trung Hoa dưới thời Thương Chu, ruộng công gần như không còn, người nông dân chuyển thành tá điền, lệ thuộc vào địa chủ, vào các thủ lĩnh địa phương (tương tự như lãnh chúa ở phương Tây). Chính quyền trung ương cai quản đất nước thông qua các ông chủ có quyền thực sự về kinh tế này. Người nông dân hầu như không còn có khả năng tư duy sáng tạo về văn hóa, nghệ thuật, khoa học Để bảo vệ chế độ quân chủ chuyên chế này, sớm định hình những hệ tư tưởng, xã hội lớn, mà Nho giáo là một điển hình và ở mặt văn hóa nghệ thuật, khoa học nhiều khi mang nặng tính áp chế, chính vì có sức mạnh và tiềm lực về kinh tế trong tay nên ở Trung Quốc đã sớm xuất hiện một tầng lớp quý tộc, lãnh chúa, chính tầng lớp này là bệ đỡ, là những Mạnh Thường Quân cho nền văn hóa Trung Hoa vì vậy chữ viết xuất hiện ở Trung Hoa khá sớm (theo truyền thuyết là từ thời vua Vũ) Còn ở Việt Nam từ thế kỷ XVII trở về trước, ruộng công vẫn là chủ yếu và được làng phân chia theo suất đinh nên không thể xuất hiện tầng lớp quý tộc, đại địa chủ vì vậy văn hóa, nghệ thuật, khoa học nước ta mang nặng tính dân dã thiếu đi chất hàn lâm - yếu tố cơ bản để huy động tri thức, vì vậy việc sáng tạo ra một bộ chữ viết riêng của dân tộc là một việc quá khó khăn. Việc này đòi hỏi sự nỗ lực của kiến trúc thượng tế này được coi là lý do cơ bản để dẫn tới kết luận như sau: Ở vùng lãnh thổ tổ tiên người Việt Nam sinh sống trước khi bị người Hán đô hộ không tồn tại một hệ thống chữ viết hoàn chỉnh, bởi nếu có thì theo ý kiến riêng của người viết tiểu luận này thì nó nhất định phải xuất hiện trên các trống đồng mà chúng ta khai quật được. Vì trống đồng là một vật thiêng của cư dân Việt thời kỳ văn hóa Đông Sơn, họ dùng trống làm phương tiện giao tiếp với thần linh trong các lễ hội và các nghi lễ mang tính tín ngưỡng thì không lý nào nếu cư dân Đông Sơn có một bộ chữ riêng của mình mà nó lại không được chạm khắc hay đúc trên chiếc trống này. Hơn nữa theo một số nhà nghiên cứu: cư dân Đông Sơn chủ yếu sống bằng săn bắt, đánh cá, hái lượm, tuy có nền nông nghiệp nhưng chỉ là dạng lúa ma (lúa nước tự mọc như ở đồng bằng sông Cửu Long trước kia) còn việc chủ động cày cấy thì rất ít, và trên diện tích rất nhỏ. Cái gọi là nhà nước Văn Lang và Hùng Vương cũng chỉ là truyền thuyết vì ở vùng Phú Thọ các nhà khảo cổ cho đến nay vẫn chưa tìm được các dấu tích về thành trì - điều kiện tất yếu để một chế độ phong kiến được hình thành, vì vậy đời sống của những cư dân Đông Sơn này mang nặng tính thị tộc chưa hội đủ các yếu tố để có thể huy động các nhân lực, tài lực cho việc sáng tạo ra một hệ thống chữ viết riêng.