Truyện ngắn MONG CHỜ

Ông ngồi bất động trong vắng lặng. Xung quanh mọi vật đều nhập nhoạng chưa rõ ràng. Đây là lúc bóng tối chưa lùi hẳn và bình minh còn xa chưa kịp tới. Dậy sớm hơn mọi ngày, không vội bật đèn, chẳng cần pha cà phê, sợ làm nhạt nhòa những gì vừa cảm nhận. Lúc nãy bước ra khỏi giường tuy đã khoác áo ấm nhưng hàm răng vẫn va vào nhau lập cập, ông linh cảm có cái gì đó khác hơn thường lệ. .

Không thể tạo bản xem trước, hãy bấm tải xuống
TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.