Tan học, trời đổ mưa to Nhi ghét mưa, ghét cái áo mưa thùng thình, bết bát, ghét cả việc đi đâu về là quần áo lại ướt đẫm, tóc tai rối bời. Vừa nghĩ Nhi vừa hậm hực bước xuống sân. Bỗng, Nhi cảm thấy cơn mưa dường như bắt đầu nhẹ hạt,1 chiếc ô xoè rộng trên đầu cô. Ngoảnh ra sau Nhi thấy người cuối cùng mà cô muốn gặp mặt lúc này. Khẽ cau mày, cô sẵng giọng: