Tuấn ngồi lặng lẽ nhìn dòng sông trôi, không gian xung quanh anh chìm dần vào màn đêm mờ mịt, những vì sao lẻ loi cuối trời đã thắp lên những ánh sáng mờ ảo, anh ngồi bất động, lắng nghe những tiếng rì rào nho nhỏ của những cơn sóng dịu êm đang vỗ vào bờ. Hà Ngọc Vân Lòng anh thấy được bình yên, giá ba anh cũng nghĩ được như anh lúc này thì có lẽ ông sẽ không phải khổ sở bởi cái tâm bệnh đã hành hạ ông từ lúc Tuấn chưa ra đời. .