Anh đi em lại ngó chừng Ngó sông, sông rộng, ngó rừng, rừng xa 2. Anh thác rồi được chữ hiển vinh Bỏ em ở lại linh đinh một mình 3. Anh dứt tình thương đoạn trường cho thiếp Nhớ thương tha thiết, tội nghiệp cho em Ôm sầu chất thảm ngày đêm Năm canh nệm thúy ngăn nghiêng một mình 4. Anh như con nhạn bơ phờ Sớm ăn,