Sinh ra trong cõi hồng trần, Là người, phải lấy chữ Nhân làm đầu. Có nhân nhân nở, vô nhân nhân trẩm. Người là vàng, của là ngãi. Người là hoa đất. Người sống, đống vàng. Thân trọng thiên kim. (1) Một mặt người, bằng mười mặt của. Người làm ra của, Của không làm ra người. .Thức lâu, mới biết đêm dài, Ở lâu, mới biết là người có nhân. Thương người, như thể thương thân. Ở có nhân, mười phần chẳng khốn. Đức nhân thắng số. Có đức, mặc sức mà ăn. Nhiễu điều phủ lấy giá gương, Người trong một nước, phải thương nhau cùng. Bầu ơi, thương lấy bí.