Chỉ điều ai khéo vấn vương Một người một xứ mà thương nhau đời Chữ tình ai bứt cho rời Tơ hồng đã định, đổi dời đặng đâu. Chỉ ngũ sắc xanh đỏ tím vàng Bùa yêu ăn phải, dạ càng ngẩn ngơ Biết rằng đâu trong đục mà chờ Hoa xuân mất tuyết, dễ mong nhờ cậy ai. Chỉ tơ đứt mối thình lình Thương chưa phỉ dạ mà tình dứt xa.