Khi Oscar Wilde viết trong lời tựa cho cuốn “Bức chân dung Dorian Gray” vào năm 1891 rằng “Mọi loại hình nghệ thuật đều vô dụng”, ông đang tiên tri thời điểm, không phải là sự khởi đầu hay đỉnh cao, mà có thể coi là sự cáo chung của chủ nghĩa duy mỹ. Bốn năm sau, vào năm 1895, sau khi ông bị đưa ra phiên xử cuối cùng và bị kết tội, một tờ báo Anh quốc phát ngôn với vẻ vui mừng không dấu diếm, “trào lưu sùng bái cái đẹp, theo một hình thức xấu xa, đã qua rồi”1. Thực ra,.