Một Ngày Là Nỗi Niềm

Lẻn ra được hành lang, tôi đứng nép mình trong bóng tối, giàn Tigon lòa xòa trên tóc. Cách một bức tường, trong kia tiếng cười nói vọng ra nghe rõ ràng, hình như họ bắt đầu khiêu vũ. Tôi thở dài, một cái gì nghèn nghẹn nơi cổ, dù nguyên nhân chẳng đáng gì, song tự nhiên làm tôi muốn khóc. Tôi vào Sài Gòn và tình cờ đúng ngay sinh nhật của Kiều Ngọc, có mặt hôm nay là những người có một cuộc sống dư thừa vật chất, câu chuyện mà họ nói với nhau là chuyện.

Không thể tạo bản xem trước, hãy bấm tải xuống
TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.