Đành tôi chân mỏi non cao Rừng lồ ô dậy tiếng gào châu thân Buồn em ngõ hạnh phân vân Dẫu nguyên sơ cũng trầm luân cuối trời Phan Thái Yên minh Người đàn bà ngồi đọc lại trang thư vừa viết rồi gấp bỏ vào phong bì. Nhìn bao thư khép hờ chưa đề tên người nhận, chị lưỡng lự trong giây lát rồi với tay xé trang giấy mới viết mấy giòng ngắn ngủi. Buổi chiều hai mươi bảy Tết thả vệt nắng dài xuống hiên nhà nằm vàng vọt bên chậu cúc vừa nở hoa. .