Bảo mồ côi cha mẹ từ sớm, sống với chị Tình, người chị ruột. (Anh không còn anh chị em nào khác). Chị Tình nghèo, “nghèo tàn mạt” – nói theo kiểu anh Tình – do nơi hai vợ chồng, ngay khi gặp nhau đã cùng khổ sẵn, và do đông con, đến bảy đứa. Nên tuy ở cùng nhà nhưng Bảo phải tự lực kiếm sống ngay từ lúc mười một tuổi. Anh đã làm nhiều việc: bán thuốc lá trên xe lửa, sửa xe đạp, làm công cho các lò bánh mì, các xưởng nước mắm, các rạp.