Hôm đó mưa lớn dễ sợ, tôi với tía tát nước ra khỏi cái buồng ngủ bằng cái đồ hốt rác cũ mèm, tía hậm hừ nhỏ giọt mồ hôi khi mưa còn đọng lại trên mái lá, rơi rớt xuống nền và vương chút nhạt phai còn chưa kịp tan. Má nằm lặng thinh, chỉ nhìn trân trân lên trần nhà, lâu lâu vài giọt mưa vô hồn có rớt lên mặt má, lăn dài và tuông xuống nền chiếu. Hình như má hạnh phúc vì mưa đã thay má làm điều gì đó