- Em ngủ đi, khuya rồi ! Anh ổn rồi mà! - Ừ, em ngủ đây! Chỉ ngắn gọn 2 câu thế thôi. Cô và anhchia tay. Không còn một lời dặn dò, không một câu chào tạm biệt. Anh bảo anh ổn nhưng đôi mắt thì đỏ hoe. Anh bảo anh ngủ nhưng trong lòng trống rỗng, anh lang thang khắp thành phố nhỏ, thẫn thờ không để ý những cơn gió rét đã về tự bao giờ dù cho đường về còn rất xa.