Chưa bao giờ ông Bân lại thấm thía câu :”Lá rụng về cội “như những ngày cuối đời nhất là khi năm hết Tết đến ông lại càng thấy nhớ quê da diết . Ông thèm một lần sống trong cái không khí ấm cúng gia đình có cháu con kéo về quây quần quanh mâm cơm chiều tất niên .Một ước muốn quá đỗi bình dị vậy mà chẳng thể nào có được,mãi cũng chỉ là giấc mơ