Buổi sáng lạnh lạnh. 6 giờ đúng, mụ An tru tréo ngoài cổng: "Vân ơi, ra mở cửa cho chị với". Giấc mộng đẹp tan theo mây khói. Tôi càu nhàu ra mở cửa. Mụ nhắc tôi nhớ ra hôm nay là thứ sáu. Điều đó có nghĩa, ngày mai mới là cuối tuần và càng có nghĩa là tôi lại phải còng lưng đạp cái xe mini bảo tàng lịch sử gọi đến chục lần rồi mà chưa thể cống nộp để đến cơ quan ngồi với cái máy tính khô khốc, đầy ảo giác. Thất vọng tràn trề,.