Ngón tay đặt trên phím đàn, ‘shining the morning’ trong trẻo, nhẹ nhàng hiện ra cho dù bầu trời bên ngoài là từng tầng mây nặng trịch của một tháng mười buồn. Tôi đứng đó nhìn người sẽ được gọi là ‘người kèm đàn’ của tôi, áo len dày nhàu nhĩ ngồi bên cây đàn dương cầm màu đen.