Cô nằm vắt tay lên trán nhìn trần nhà phòng giam lạnh lẽo sáng mờ dưới ánh trăng nhạt hắt vào từ khung cửa sắt trên cao. Lòng cô lặng trĩu những nỗi đau không thể nói. Đôi mắt nhòe ướt khi nhớ về người mẹ già đang ở nhà cô quạnh một mình với mái nhà xiêu vẹo heo hút gió. Đời cô cũng đã tàn rồi điều khiến cô cố gắng sống tốt hơn và mau ra khỏi đây là người mẹ già đã bạc trắng đầu vì cô. Những giọt nước mắt hối hận lại lăn dài.