Lương ngồi bên thềm, mái tóc dài không búi xoã ra, phủ thẫm mảng lưng áo đẫm mồ hôi. Trên gương mặt đỏ bừng của cô, hai dòng nước mắt chảy dài. Tiếng Nhân vẫn oang oang vọng xuống: - Tao đã nói rồi mà. Ai bảo mày dấp dính với bà ta Máu mủ, ruột rà gì? - Anh Nhân! - Lương ngẩng mặt - Nhà này ai là chủ? Mày chọn đi - Hoặc là tao, hoặc là bà ấy.