Em nhớ anh Sau câu nói của tôi là 1 thoáng im lặng . Sự im lặng đến ngột ngạt. Cuối cùng anh là người lên tiếng trước, có chút ngập ngừng: _ Anh nghĩ .chúng ta không nên như vậy _Em biết- tôi thở hắt ra- nhưng em không kiềm chế được, em xin lỗi _Uhm, không sao đâu Nhận thấy cuộc nói chuyện đã trở nên ngại ngùng tôi chủ động tạm biệt dù vẫn muốn được nghe giọng nói của anh thêm 1 chút nữa: _ Cũng muộn rồi, anh đi ngủ đi. Bye anh .