Bụi trời giăng xuống như bủa lưới bao trọn lấy cảnh vật xung quanh một màu trắng xóa. Đoàn tàu chầm chậm lăn bánh một cách uể oải như một con bò già đã sống oặt oẹo suốt tám mươi ba năm trời. Những lúc thế này làm tôi thấy mệt mỏi. Nhưng không sao, toa nọ kéo toa kia, rồi chúng sẽ lại vun vút đâm toạc không khí mà đi thôi.