Chưa bao giờ Trâm có ý định tin vào thiên thần, người mà có khi ngay cả trong giấc mơ, nó cũng chẳng dám nghĩ đến. Vì đấy là ảo, vì đấy là hư. Thế rồi, có lẽ “tránh của nào trời cho của ấy” nên nó gặp được anh – Thiên Thần. Gặp anh vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá, khi anh đang mặc chiếc áo khoác dày và đang chùm mũ. Người con trai ấy là anh, đã khiến tim nó lỡ nhịp.