Nuối tiếc muộn màng

Cùng ngồi trên đồi cỏ nhân tạo cao cao của công viên. Tôi ngửng mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, từng ngôi sao lấp lánh, đôi lúc lại ánh lên sáng hơn mức bình thường như đôi mắt tròn xoe, lóng lánh của cô thiếu nữ. Hôm nay, không phải ngày rằm, có lẽ chị Hằng đã đi ngủ.

Không thể tạo bản xem trước, hãy bấm tải xuống
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.