Fahlada vén màn cửa nhìn ra ngoài. Trời thật trong. Mây trắng bồng bềnh bay. Kí ức chợt ùa về trong cô – những mảnh kí ức thời thơ ấu, cái thời mà cô chẳng thể tưởng tượng rằng sẽ có ngày này. Bất giác, cô mỉm cười. Mắt cô ánh lên. Cô bật cười thành tiếng, khúc khích. _