Chuông điện thoại đổ dồn, bà Mộc Cầm thả vội cây viết bên tập giáo án viết dở, nhẹ nhàng nhấc mấy, giọng điềm tĩnh như lâu nay vẫn có. Tôi, Mộc Cầm nghe đây ạ! Mẹ ạ! Con Anh Quân đây mẹ ơi! Mẹ khỏe không mẹ? -Ừ! Mẹ khỏe. Răng, cậu gọi tui có việc chi, xin tiền nữa phải không?