Sau cái đêm chết tiệt đó, người tôi bỗng trở thành bị ám ảnh. Cái ám ảnh về người đàn bà đã chết bỗng lột xác thành bà giám đốc sở đã làm tôi hụt hẫng và tê liệt. Cám ơn cậu, tôi nói với phó chủ tịch Quân, tớ mệt rồi, chán lang thang rồi, cậu để tớ ở lại đây thôi, về trước đi! Tớ sẽ trở lại sau và cũng có thể không trở lại. Quân nhìn săm soi vào mắt tôi một lúc theo cái kiểu nhìn của thầy lang băm nhìn vào con bệnh đã. | Tác giả Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG CHƯƠNG IV au cái đêm chết tiệt đó người tôi bỗng trở thành bị ám ảnh. Cái ám ảnh về người đàn bà đã chết bỗng lột xác thành bà giám đốc sở đã làm tôi hụt hẫng và tê liệt. Cám ơn cậu tôi nói với phó chủ tịch Quân tớ mệt rồi chán lang thang rồi cậu để tớ ở lại đây thôi về trước đi Tớ sẽ trở lại sau và. cũng có thể không trở lại. Quân nhìn săm soi vào mắt tôi một lúc theo cái kiểu nhìn của thầy lang băm nhìn vào con bệnh đã tuyệt phương cứu chữa lắc đầu - Tuỳ Đã biết tính anh từ hồi ở rừng nên không dám cản. Phận đi sau chỉ xin được khuyên lão tiền bối một câu Đời bây giờ khác nhiều rồi cái gì đã qua là cho qua Nếu vẫn không qua được tốt nhất là đầu hàng và tháo chạy. - Cái gì tháo chạy - Đừng nóng Khiếp con mắt lại bạc đi rồi kia kìa. Nói thiệt anh Hai đừng buồn nghe Ráo trọi những cái gì còn lại để nhận ra anh Hai ngày trước có lẽ chỉ là đôi mắt. Đôi mắt cứ chuyển màu bạc đi là y như rằng sắp có sấm sét. - Thế à - Tôi cười héo hắt - Mắt mình vẫn bạc thế à Chán nhỉ - Nếu anh Hai dứt khoát ở lại thì cầm tạm hai chỉ vàng và năm trăm ngàn tiền mặt của thằng em để phòng thân những lúc cơ nhỡ. Anh cứ yên tâm đây không phải là đồng tiền tham nhũng đâu. Tiền nuôi tôm mỗi năm trung bình thu vào mười đến mười lăm triệu của vợ chồng em đó. Cũng như tiền nhậu khi đêm là tiền em được hưởng phần trăm theo quy chế khi sáng nay em đã ký một hợp đồng làm lãi cho huyện ít nhất là trên hai trăm triệu. Cầm lấy đi lòng thành của em mà. Đáng lẽ những người như anh Hai phải có cuộc sống khác kia và mỗi lần trở về phải được tỉnh đón tiếp như những người anh hùng mới phải lẽ. - Thôi được đưa mình một trăm thiếu xin sau. - Mau trở lại nhen Anh Ba Thành và mấy anh còn sống sót dạo ấy nhắc đến anh hoài. Một ý kiến nhỏ anh nghe hay không thì tuỳ nếu ưng vợ chồng em mời anh về trông coi giùm cái hồ nuôi tôm ba trăm hecta ở Long Thành. Nơi đó cảnh đẹp người hiền mặc sức cho anh nghĩ ngợi đọc sách và nghỉ ngơi mùa nào thức ấy mỗi tháng cầm lấy một cục tiền lên thành