Tác phẩm “Tiếng rền của núi” được xây dựng không phải theo lối cổ điển. Nó không tuân theo trật tự thời gian, mà “bẻ gập” thời gian lại để chiêm nghiệm cái thông thái của một khoảng khắc. Đối với nhân vật chính Singo thì cái khoảnh khắc ấy là tuổi già sắp đến và mọi vấn đề của ông ta được phát triển xung quanh ý nghĩa này.