Ánh mắt trong tim P8

Nhìn mặt Đạt ửng đỏ, mắt lờ đờ, Nhân ngần ngại muốn đến, rồi quay đi thở dài. Anh ta buồn gì mà độ rày say mãi. Nhân về lại chỗ xe cát, chị xúc cát đổ vào xe rùa, kéo vô trong. Lúc trở ra, đã thấy Đạt đứng hút thuốc, tựa vào gốc cây. - Chị muốn gặp tôi hả? - Sao ông biết? - Con mắt chị biết nói đấy. Anh ta không say, hay người say biết cảm nhận? Ngần ngừ, nhưng rồi Nhân cũng nói: - Tôi muốn. | Tác Giả Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM CHƯƠNG VIII fyhìn mặt Đạt ửng đỏ mắt lờ đờ Nhân ngần ngại muốn đến rồi quay đi thở dài. Anh ta buồn gì mà độ rày say mãi. Nhân về lại chỗ xe cát chị xúc cát đổ vào xe rùa kéo vô trong. Lúc trở ra đã thấy Đạt đứng hút thuốc tựa vào gốc cây. - Chị muốn gặp tôi hả - Sao ông biết - Con mắt chị biết nói đấy. Anh ta không say hay người say biết cảm nhận Ngần ngừ nhưng rồi Nhân cũng nói - Tôi muốn mượn nửa tháng lương trừ tuần hai ngày tiền nhưng bên tiền lương nói phải có người bảo lãnh. Đạt nhún vai sờ túi quần - Vậy việc quái gì chị mượn cho phiền phức. Chị cần bao nhiêu Nhân nhìn Đạt tia nhìn khó hiểu - Tôi chỉ muốn mượn tiền công trình. - Mượn tôi có khác gì. Mỗi tuần cứ trả tôi hai ngày lương. Nhân khó xử không biết nói sao. Vấn đề là chị không muốn mang ơn. Nhưng nếu Đạt bằng lòng bảo lãnh coi như chị đã mang ơn rồi còn gì. Nhân quay đi cắm cúi xúc cát. Đạt nhìn Nhân vẻ nghĩ ngợi. Có lúc Nhân thật trẻ như cô gái đôi mươi vậy với đôi gò má căng lên ửng hồng trong nắng với đôi mắt như biết nói cười. Những lúc ấy vẻ gầy gò khắc khổ trong Nhân biến mất Đạt thấy chị thật mảnh mai quyến rũ thanh tân. - Nhà chị có việc à Nhân thở ra đành nói thôi - Hôm rồi tôi đi thăm nuôi ở nhà mưa quá má tôi với hai đứa nhỏ bệnh hết. Người hàng xóm có cho mượn một số tiền có điều tôi biết ông ta cũng không có tiền. - Giờ khoẻ hết chưa - Rồi nên tôi . - Tôi hiểu. Tôi thật lòng muốn giúp chị. Chị đừng ngại. Thật ra số tiền chị mượn với tôi chỉ một bữa nhậu có lớn lao gì. 48 Tác Giả Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM - Tôi sẽ trả anh một tuần bốn chục ngàn được không - Được mà. Tới giờ nghỉ việc tôi đưa cho. Đạt lững thững quay đi chợt nghe buồn buồn vô cớ. Thì ra chồng chị ta ở tù và tuần nào chị ta cũng đi thăm nuôi. Tại sao một người đàn bà như thế phải khổ bởi duyên phận chẳng ra gì. Gã chồng chị ta là kẻ khốn kiếp có phước phần. Đạt nghĩ đến mẹ mình nhếch môi cười cay đắng. Đều là đàn bà sao ngươi ta cực khổ vậy mà bản chất .

Bấm vào đây để xem trước nội dung
TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.