Hai hôm rồi, Nhân không ghé, Thành mong lắm mà không xuống cô được, bởi Thành phải tranh thủ dợt lại tay đàn mấy tháng nay bỏ quên để thi xin việc. Tiền thuê đàn tốn khá lớn so với túi tiền Thành hiện nay còn, mà việc làm lại không được. Người ta ngại thuê một người mù đánh đàn ở nơi sang trọng. Thế là lại nối tiếp ngày tháng xin việc. Thành thở dài. Cà mèn thức ăn thằng Tiến mang tới đã để nguội lạnh, Thành chẳng buồn động đũa. Anh ngồi mãi trong bóng. | Tác Giả Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM CHƯƠNG XI ai hôm rồi Nhân không ghé Thành mong lắm mà không xuống cô được bởi Thành phải tranh thủ dợt lại tay đàn mấy tháng nay bỏ quên để thi xin việc. Tiền thuê đàn tốn khá lớn so với túi tiền Thành hiện nay còn mà việc làm lại không được. Người ta ngại thuê một người mù đánh đàn ở nơi sang trọng. Thế là lại nối tiếp ngày tháng xin việc. Thành thở dài. Cà mèn thức ăn thằng Tiến mang tới đã để nguội lạnh Thành chẳng buồn động đũa. Anh ngồi mãi trong bóng tối mặc thời gian trôi đi. Tiếng bước chân quen thuộc khiến Thành sực tỉnh anh gọi nhỏ - Nhân hả - Dạ. Sao anh không bật đèn Ánh điện sáng lên giúp Nhân thấy Thành lộ nét buồn lo cô lo lắng kéo ghế ngồi gần anh hỏi - Vẫn chưa xin được việc hả Anh gật đầu tay vịn bàn đứng lên lần ra cửa Nhân ra theo. Họ ngồi trên thềm nhà nhìn ra những ánh đèn đường vàng vọt. - Mấy hôm nay sao không thấy Nhân ghé Nhân làm thinh sao có thể nói anh nghe chuyện buồn của cô. Anh chẳng đã nhiều tâm sự rồi đó sao Thật ra cũng có chuyện vui nhưng vì nguyên tắc sống Nhân đã từ chối sự giúp đỡ của Đạt và ông Đăng. Hôm đó thật quá ngỡ ngàng khi thấy Đạt và ông Đăng tìm đến. Và cô chỉ nhận mang một ơn nghĩa duy nhất là ký hợp đồng làm việc với công ty ông Đăng. Còn giờ má cô lại đau rồi. - Nhân có chuyện buồn sao Kể tôi nghe đi. - Không. Tôi định mai nghỉ một ngày đưa anh đi xin việc làm. Nhưng anh chịu đánh đàn ở vũ trường chứ - Lúc đói đâu chẳng làm chỉ cần kiếm cơm ngày ba bữa là được. Nghe nói cô từng làm ở đó ư Nhân Nhân nhếch cười - Anh lại nghĩ không đúng rồi. Có lẽ ta nên nói rõ vài điều về quá khứ để khỏi ngộ nhận làm mất tình cảm của nhau. Thành tươi nét mặt 62 Tác Giả Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM - Hay lắm. Nhân kể tôi nghe đi. Nhân tựa vào cột nhà tư lự - Thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm. Là vầy hoà bình vừa xong cô Hiền ở mướn về quê làm ruộng lấy anh Lành đẻ được hai cô con gái. Cô chị hơn cô em hai tuổi . Giọng Nhân trầm xuống - Ba Nhân đã chết khi hai chị em còn