Chiếc xe ba bánh của bạn ông Đăng sáng sớm chở rau cải về thành phố, ghé qua đón cả nhà Nhân lên rẫy canh tác. Buổi chiều chở rau giao các nhà hàng, lại chở nhà Nhân về. Phương tiện tạm thời này giúp cả nhà Nhân đỡ vất vả khi chưa cất chòi ở nơi trồng trọt. Sáng nay, buổi đầu tiên nhà Nhân lên vỡ đất, cũng là ngày Thành về lại nhà Đạt. Chiếc ba bánh nổ máy ầm ĩ, phun khói, sốt ruột chờ. Thành và Nhân cứ bịn rịn: - Làm sao. | Tác Giả Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM CHƯƠNG XV hiếc xe ba bánh của bạn ông Đăng sáng sớm chở rau cải về thành phố ghé qua đón cả nhà Nhân lên rẫy canh tác. Buổi chiều chở rau giao các nhà hàng lại chở nhà Nhân về. Phương tiện tạm thời này giúp cả nhà Nhân đỡ vất vả khi chưa cất chòi ở nơi trồng trọt. Sáng nay buổi đầu tiên nhà Nhân lên vỡ đất cũng là ngày Thành về lại nhà Đạt. Chiếc ba bánh nổ máy ầm ĩ phun khói sốt ruột chờ. Thành và Nhân cứ bịn rịn - Làm sao em gặp được anh - Đừng lo. Anh sẽ về thường. Em quên đây là nhà của chúng ta sao - Rủi họ không cho anh đi Thành gượng cười - Họ sẽ cố giữ thôi chớ không ngăn cản được anh. Nhân Yên tâm đi. Tạm thời anh phải về. Xong công việc anh sẽ bên em mãi. Nào Đi đi kẻo người ta chờ. Nhân rời tay Thành leo lên xe nói lúc xe chuyển bánh - Mỗi tối em sẽ đợi anh. Nếu anh không về em sẽ đến đó tìm. - Anh về mà. Chiếc ba bánh chở họ xa dần. Thành quay vô nhà lần mò quanh quẩn một lúc xong khoá cửa đi ra. - Anh Hai Thành sửng sốt. Sao Đạt biết anh ở đây Hôm đó ông tài xế chỉ đưa anh đi bệnh viện thôi mà. Như hiểu Thành nghĩ gì Đạt đẩy cổng đi vào nắm tay anh nói - Chỉ cần gặp anh em sẽ tìm ra nhà thôi mà. Đi anh. Thành hỏi dò - Em tới lâu chưa Có gặp ai không Đạt thản nhiên mở cửa xe đỡ Thành ngồi vào nói - Em vừa mới tới có gặp ai đâu. Thành thở ra nhè nhẹ. Anh không muốn Đạt gặp gia đình Nhân. Đạt lớn lên từ giàu sang nhung lụa khó cảm thông với kẻ cơ hàn. Và vì tình thương dành cho anh chắc chắn Đạt sẽ ngăn cản Thành đến với Nhân một cô gái nghèo ít 85 Tác Giả Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM học mang gánh nặng gia đình. Xe bon ra lộ chính Đạt hỏi anh - Có cần em giải quyết căn nhà không anh - Không. Anh đã nhượng cho người khác rồi. - Nhanh vậy. Quen hả anh - Ừ. Quen. Im lặng một lúc Thành nói - Người ta cũng nghèo may mà gặp người chủ công trình nhân đức. - Hình như anh thân thiết với cô ta lắm - Sao em biết là một cô gái - Thành hỏi giật. Đạt phì cười - Em tìm ra nhà tất biết thôi - Đạt lơ lửng -