Thành đứng lại, nghiêng tai lắng nghe, không tiếng động lạ, không tiếng thở, chỉ có tiếng gió đưa cây lá rì rào. Nhưng Thành có linh cảm, rất gần bên anh, một con người đang đứng. - Ai đó? Đạt phải không? - Em đây. - Nhân! - Thành sững sờ - Em làm gì ở đây? Cô đến gần tới mức anh nghe hơi thở và tiếng đập trái tim cô: - Đạt nói ngày mai giỗ má anh, nên đưa em tới dẫy mộ. Mày Thành nhăn nhíu: - Nó. | Tác Giả Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM CHƯƠNG XIX chương kết Thành đứng lại nghiêng tai lắng nghe không tiếng động lạ không tiếng thở chỉ có tiếng gió đưa cây lá rì rào. Nhưng Thành có linh cảm rất gần bên anh một con người đang đứng. - Ai đó Đạt phải không - Em đây. - Nhân - Thành sững sờ - Em làm gì ở đây Cô đến gần tới mức anh nghe hơi thở và tiếng đập trái tim cô - Đạt nói ngày mai giỗ má anh nên đưa em tới dẫy mộ. Mày Thành nhăn nhíu - Nó đâu mà em lại một mình - Đưa bác trai về rồi. Bác ngất ở đây từ hồi nào không biết. Thấy bác nằm trên mộ trán chảy máu. Em muốn đi theo nhưng Đạt nói không cần. Thành cố dằn một câu hỏi nhưng rồi không dằn nổi - Ổng có sao không Nhân im lặng nhìn Thành. Chú Bảy nói đúng. Không gì bằng máu thịt rồi thời gian sẽ làm tốt công việc xóa nhoà. - Em không biết. Thấy Đạt lo lắm nhưng bác đã tỉnh. Nói sơ ý vấp ngã thôi. Bác nói tại hồi đêm tụng kinh gì đó khuya quá. Thành lần ngồi bên mộ. Anh nghe mùi cỏ thoảng vì dập nát. Cô ấy đã dọn sạch cây cỏ dại mọc quanh mộ rồi. Tụng kinh. Từ bao giờ ba làm bạn cùng câu kinh tiếng kệ Đạt có đau khổ khi Nhân yêu mình - Anh thắp hương cho má đi. Nhân đặt vào tay Thành nắm hương thoảng mùi trầm. Thành rung động khi nghe cô nói chữ má trống không. Thành mù nhưng con tim anh sáng để biết Nhân yêu anh và Đạt là người đau khổ. Nó đã vì ta hy sinh quãng đời trai trẻ vui tươi. Ta là người tàn phế. Má ơi Má dạy con làm sao đi má. Thành xá thật sâu tự mình mò mẫm cắm hương lên mộ rồi quay bước định bỏ đi. - Nếu anh bỏ đi không nghe em nói thì chính anh là kẻ vô nhân tình không tim tàn nhẫn với mình với em trai và bất công với em. 113 Tác Giả Mỹ Hạnh ÁNH MẮT TRONG TIM Thành sững người. Xưa nay Nhân rất dịu dàng cả lời cay đắng chua ngoa cũng không biết nói. - Em có vài điều cần nói rõ với anh. Hơi dài đấy. Anh ngồi xuống đây em nghĩ má anh cũng nghe những lời này. Họ ngồi thật sát nhau dưới ánh nắng mai rực rỡ. Hương tóc cô phả vào mũi Thành khiến anh xao xuyến bồi hồi. Lâu rồi