Một tấm gương biến quá trình đào tạo thành tự đào tạo kể về sự miệt mài học tập, tự học tập của Giáo sư Đinh Gia Khánh đối với văn học dân gian, văn học trung đại và văn hóa dân gian Việt Nam. Ông là một tấm gương sáng về tự học, về quá trình biến đào tạo thành tự đào tạo. Mời bạn đọc cùng tham khảo. | Giáo sư Đinh Gia Khánh sống giản dị. Những năm cuối thế kỷ XX nhiều trí thức lớn tuổi ở Việt Nam cũng đã làm quen với các loại xe gắn máy nhập khẩu, nhưng Giáo sư vẫn gắn bó với chiếc xe đạp cũ mà ông quen dùng từ vài chục năm trước. Ông cũng có những nhược điểm như bao con người bình thường khác. Chẳng hạn có lúc lên lớp giảng bài ông mặc áo sơ mi trắng, mỏng mà quên mặc áo may-ô bên trong, để lộ cả thân hình không mấy mập mạp của mình, làm cho các nữ sinh nhìn nhau cười khúc khích. Ông thích hút thuốc, kể cả thuốc lào, một thói quen kéo dài. Điều đó để lại di chứng vào thời gian cuối đời là suy hô hấp. Nhưng bên trong sự bình dị và những nhược điểm đời thường đó là một trí tuệ mẫn tiệp, một khả năng lao động khoa học phi thường. Trong ứng xử với đồng nghiệp và học trò ông khoan dung, độ lượng. Hầu như ông không to tiếng với ai. Trong học thuật ông chưa bao giờ tranh luận một cách quyết liệt với những người không cùng quan điểm với mình. Tất cả những cái đó đã tạo nên một nhân cách Đinh Gia Khánh, nhân cách một con người sống mãi với những mùa xuân.