Bài viết nhằm khẳng định Nguyễn Du như là một kiểu tác gia có con đường đi riêng, và trên con đường đó ông thể hiện bản chất con người riêng của ông có sự giằng xé soi xét nhiều góc cạnh của cuộc đời nhưng cuộc đời chưa bao giờ vỡ ra để cho ông có thể lí giải, soi rõ ngọn ngành. Cuộc đời cứ như một lối đi quanh co không lối thoát như đùa giỡn, trêu ngươi ông. Nguyễn Duluôn suy tư, nghiền ngẫm, tự dằn vặt mình để nghiệm ra hoặc giải thích một điều gì đó. Thơ ông là một cuộc tìm mình vất vả, khắc khoải.