Bài viết cho thấy các trí thức Sài Gòn “trưng dụng” Dostoievski theo cách thức “nội hóa” những “yếu tố ngoại sinh”, đưa một nhà văn ngoại quốc gia nhập thời cuộc một dân tộc khác, và bằng cách ấy đã kéo dài và gia tăng giá trị di chúc văn hóa của ông. Cách tiếp nhận này có phần đi ra từ một “Dostoievski đích thực”, phần khác đi ra từ nhu cầu có một “Dostoievski khác với nguyên bản” để đáp ứng đời sống thực tại.