"Mật mã Tây Tạng" của Hà Mã kể về chuyến phiêu lưu trên đất Tây Tạng của nhân vật Trác Mộc Cường Ba – người đàn ông sinh ra trên đất Tây Tạng. Phần 2 trong tập 7 của cuốn sách trình bày nội dung từ chương 50 đến chương 53: gặp lại Mười Ba Kỵ Sĩ Bàn Tròn, tiến vào Shangri-la trở lại đại cổ sinh, băng qua rừng nguyên sinh Shangri-la, thôn làng người Qua Ba bị lãng quên, lạc lối ở Shangri-la. | CHƯƠNG 50 Tiến vào Shangri-la trở lại đại cổ sinh Mặc dù phía trước vẫn là một vùng sương mờ mịt, mặc dù Shangri-la vẫn còn lẩn khuất trong m}y, nhưng tiếng hét ấy, tựa hồ đ~ đ|nh thức cả lịch sử đang say ngủ. Cả bọn đứng ở mũi thuyền, ánh mắt nhìn xuyên qua tầng tầng mây vụ, ngước lên hứng gió biển, con thuyền đạp sóng tiến lên. Shangri-la, sau nghìn năm tịch mịch, sẽ lại một lần nữa đóng dấu chân con người! Trở lại ánh sáng Trong bóng tối, họ nghe thấy tiếng thở nặng nề của Trác Mộc Cường Ba, kế đó, bỗng nghe thấy gã lớn tiếng kêu lên: “Tôi cảm gi|c được rồi, chúng ta đ~ rất gần lối ra rồi.” Giọng nói gấp gáp ấy truyền đi thông tin khiến người người đều hân hoan mừng rỡ. Nhạc Dương ngờ vực hỏi: “Cường Ba thiếu gia. anh. anh và anh Ba Tang. không phải. không phải chỉ cảm ứng được. nguy hiểm thôi hay sao? Sao anh.” Cường Ba thiếu gia nói: “Tôi thực sự cảm thấy thế mà, Nhạc Dương, tin tôi đi.” Ph|p sư Á La ngồi ngay ngắn nơi cuối thuyền, cuối cùng cũng hé lộ một nụ cười, thầm nhủ: “L{ gió, l{ gió đấy, Cường Ba thiếu gia. Không khí ô trọc đ~ được gột rửa làm sạch, thổi tới những ngọn gió thanh tân vô ngần, trong gió ẩn chứa thứ sức mạnh thuần khiết ấy, cậu đ~ cảm ứng được nó rồi, Cường Ba thiếu gia.” Nhạc Dương còn đang định hỏi gì đó, nhưng một âm thanh kỳ dị đ~ l{m ngắt mạch suy nghĩ của anh. Âm thanh ấy ở ngay bên cạnh, nhưng trong bóng tối, Nhạc Dương không thể biết được đ~ xảy ra chuyện gì, bèn lẩm bẩm hỏi: “C|i gì vậy? C|i gì đang. kêu vậy?” Trương Lập đ|p: “L{m gì. l{m gì có? Cậu. không phải cậu. bị ảo gi|c đấy chứ?” Nhạc Dương nói: “Suỵt. mọi người nghe đi.” Anh vươn một cánh tay ra lần mò bên cạnh, cuối cùng, vừa trở mình, liền nhìn thấy |nh s|ng đỏ nhấp nh|y. “Trương Lập!” Nhạc Dương không biết sức lực từ đ}u đột nhiên trào lên chảy khắp thân thể, mừng rỡ reo lên: “L{ m|y đo khoảng cách bằng tia laser! M|y đo laser đấy!” “C|i gì hả! Tôi xem nào. tôi xem với n{o.” “Ha ha! Chúng ta vượt qua rồi, chúng ta vượt qua khu vực có từ .