Nàng Ngón Út Xưa có một nhà nọ, tuy hai vợ chồng tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng không con. Hai người rất lấy làm buồn phiền về sự hẩm hiu của mình. Một hôm, hai vợ chống bàn với nhau sắm lễ vật đến tháp cầu con. Họ khấn rằng: - Cúi lạy thánh thần, xin ngài xuống phước cho chúng con, ban cho một đứa con, dù là gái, xấu xí bé nhỏ cũng được, vì chúng con tuổi mỗi ngày một già mà không có tiếng trẻ làm vui. Sau đó mấy hôm thì người vợ quả nhiên. | Nàng Ngón Út Xưa có một nhà nọ tuy hai vợ chồng tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng không con. Hai người rất lấy làm buồn phiền về sự hẩm hiu của mình. Một hôm hai vợ chống bàn với nhau sắm lễ vật đến tháp cầu con. Họ khấn rằng - Cúi lạy thánh thần xin ngài xuống phước cho chúng con ban cho một đứa con dù là gái xấu xí bé nhỏ cũng được vì chúng con tuổi mỗi ngày một già mà không có tiếng trẻ làm vui. Sau đó mấy hôm thì người vợ quả nhiên có nghén. Bà nói cho người chồng biết. Hai vợ chồng rất lấy làm vui mừng. Họ ngày đêm hy vọng đứa bé sắp ra đời sẽ khôn ngoan xinh đẹp hơn các đứa bé khác. Nhưng lạ thay đã mười tháng mà chưa chuyển dạ. Rồi hai năm qua ba năm trôi qua. Hai vợ chồng rất lo sợ buồn phiền. Rồi cũng đến ngày bà chuyển dạ. Bà sinh ra một bé gái chỉ bằng ngón tay út. Hai vợ chồng nhìn con mà lòng đau như cắt. Tuy nhiên họ cũng hy vọng rồi đứa bé sẽ lớn dần. Hai vợ chồng đặt tên cho con gái là Ka Điêng. Từ ngày sinh Ka Điêng hai vợ chồng ít đi thăm bà con hàng xóm. Họ thấy tủi hổ về đứa con quái dị. Thấm thoắt đã được mười sáu năm đứa bé vẫn không lớn lên thêm được tí nào nhưng cũng biết nói biết đi như người thường. Hai vợ chồng già ngày càng buồn chán và lo sợ. Họ càng than phiền về số phận hẩm hiu của mình. Rồi một hôm hai vợ chồng to nhỏ bàn với nhau tìm cách bỏ chết đứa bé. Người chồng trước mặt vợ thì thuần tình đem đứa bé bỏ vào rừng sâu gửi nó cho thú dữ nhưng khi nhìn lại đứa con ruột thịt thì không nỡ lòng. Đêm hôm ấy người chồng lén sắp cơm gạo mắm muối đủ chừng một tháng. Sáng hôm sau ông gạt nước mắt bồng con gái vào rừng cùng với số lượng đồ dự trữ hồi đêm ông đã dấu ngoài bụi. Vào đến rừng sâu ông chặt cây làm một cái chòi nhỏ. Dựng xong chiếc chòi thì trời đã quá trưa. Ông lấy gói cơm mở ra rồi hai cha con cùng ăn. Đang ăn. Ka Điêng thấy cha tự dưng nước mắt chảy ròng bèn hỏi - Ơ kìa tại sao cha lại khóc hay cha sợ thú rừng Người cha nhìn con ngậm ngùi rằng - Cha không sợ thú rừng đâu con ạ Cha khóc vì một lát nữa hai cha con sẽ tạm xa nhau. Mẹ .