Tiếp nối phần 1 của ebook "Hoa hồng đêm". Phần 2 có nội dung từ ".Tôi vô cùng hiếu kỳ đối với điệu nhảy "hoa hồng đêm" mà chị quay về phía những người đang tới chuẩn bị mời nhảy, mỉm cười, nhún vai.". mời các bạn cùng đón đọc. | HOA HỒNG ĐÊM Thái Trí Hằng Chương 10 Tôi vô cùng hiếu kỳ đối với điệu nhảy "hoa hồng đêm" mà chị nói. Mỗi khi các anh chị khóa trên trong quảng trưởng định dạy điệu nhảy mới, tôi luôn chú ý. Nói chính xác hơn, đó là một loại chờ mong. Tôi vẫn giữ thói quen tránh trong chỗ tối khi gặp phải điệu nhảy hai người. Nhưng chị luôn tìm thấy tôi, kéo tôi khỏi bóng tối, đi về phía ánh sáng, cùng khiêu vũ với nhau. "Cậu em, chị thấy em rồi. Em còn trốn à?" "Đừng có giả chết, cậu em. Mau ra đây." "Óa!" Có khi chị còn lén lút đi tới sau lưng tôi, hét to một tiếng. Khi thấy tôi kinh ngạc chật vật quay lại, chị sẽ cười khanh khách không ngừng. "Không ngờ hả, cậu em. Đây là điệu nhảy của Hy Lạp, mình cùng nhảy đi." Có lúc vừa nhảy xong điệu "Dũng khí" của Mỹ, vì điệu "Dũng khí" cần động tác bước quân hành (Balance step) rất mạnh, tôi không cẩn thận làm chân tría bị thương. Vì vậy rời khỏi quảng trường, định về ký túc xá nghỉ ngơi. Đi được vài bước xong, lúc nhìn lại, thấy chị đang bối rối tìm quanh quảng trường đan xen giữa bóng tối và ánh sáng. Cuối cùng chị dường như buông bỏ, buồn bã ngồi lên bức tường thấp bên cạnh quảng trường. "Chị." Tôi lê chân tới sau chị, gọi mộ tiếng. Chị quay đầu lại, cười một cái như không có việc gì, song ánh mắt vẫn còn sót lại lại chút buồn bã: "Lần này sao em lại trốn? Hại chị tìm mãi không thấy." Chị đứng dậy, kéo tay phải tôi: "Đây là điệu nhảy rước dâu của Malaysia. Mình cùng nhảy đi." Tôi cắn răng, cố bước thật bình thường. Tôi nhớ rất rõ khuôn mặt hoang mang khi đi tìm tôi của chị, cũng nhớ rất rõ nụ cười khi tôi đột nhiên xuất hiện phía sau, càng nhớ rõ hơn vẻ buồn bã nhàn nhạt trong khóe mắt chị, nhưng không thể nhớ nổi cơn đau của chân trái. Từ đó về sau, tuy tôi vẫn không thoải mái mời bạn nhảy nhảy điệu hai người, nhưng tôi cũng không trốn nữa. Vì tôi không muốn thấy vẻ hoang mang và buồn bã của chị. Tôi thử đứng ở nơi sáng tối giao nhau trên quảng trường, nhìn về phía trung tâm. Lần đầu chị thấy tôi đứng giữa chỗ sáng tối đó, lập tức .