Nối tiếp phần 1 của ebook "Thất tịch không mưa". Phần 2 gồm có 9 chương: trái tim khiếm khuyết, sự vương vấn của mùa thu, cắt đứt tình yêu, biệt ly, nhung nhớ, vĩnh hằng, ngóng tuyết, trở về, vĩnh biệt. Mời các bạn cùng đón đọc. | THẤT TỊCH KHÔNG MƯA Lâu Vũ Tình Chương 9: Trái Tim Khiếm Khuyết Năm thứ nhất đại học kết thúc, Thẩm Thiên Tình giành được học bổng với thành tích chói lọi, cầm bảng thành tích lắc lư trước mặt anh, nhướng mày khoe khoang: “Em không làm mất mặt anh nhé!” Thẩm Hàn Vũ cũng không kém cạnh, giơ ra quyết định của phòng Nhân sự, cười nói: “Anh cũng không khiến em mất mặt.” Cái này là cái gì? Cô tò mò mở ra: “Anh phải đi Anh để huấn luyện nghiệp vụ à?” “Em không cần căng thẳng, có ba tháng thôi mà. Viện trưởng từng ngầm nói, đợi anh huấn luyện trở về, chức vụ và lương bổng sẽ có thay đổi.” “Oa!” Nhưng ba tháng cơ đấy! Vừa vặn đến sinh nhật cô, năm nay anh lại không thể ở bên cô rồi. Cô hơi thất vọng, có điều nghĩ tới tiền đồ của anh trai, cô ép bản thân nở nụ cười, không muốn làm vướng chân anh. Để chúc mừng thành tích xuất sắc của Thẩm Thiên Tình, đồng thời cũng mở tiệc tiễn Thẩm Hàn Vũ, cả đám người hào hứng hẹn nhau ra Tiền Cự hát cả đêm. Suy cho cùng toàn là thanh niên, bốc lên là hoàn toàn chẳng cần hình tượng, lưu ý gì hết, mọi người đều có chút hơi men, bắt đầu giành rượu, giành bia, giành míc, ra sức gào thét tới mức vỡ họng. “Bài hát của tôi, bài hát của tôi, cậu đừng giành ” Một chân đá văng cậu đàn em khóa dưới, Lâm Uyển Huyên cướp được míc, đắc ý căng cổ họng để hát, giọng khàn khàn, vẻ mặt cố ra vẻ thản nhiên bắt đầu tan vỡ “Anh bước tới, dang tay ôm em thật chặt giống như trước đây. Sự dịu dàng của anh thực ra như lưỡi dao, muốn em trả lại anh bằng nụ cười thế nào? Rõ ràng em biết đây là cái ôm cuối cùng, Anh cho em một cái bẫy, em không thể nhảy, cũng không thể né tránh. Em lấy gì mà so đo với anh? Em muốn giữ, còn anh lại muốn quên. Từng hạnh phúc, từng đau khổ, anh và em nên xóa sạch từ đây ” Đôi mắt mơ màng bắt gặp ánh mắt Thẩm Hàn Vũ, nước mắt bỗng dâng trào. Phòng hát hỗn độn chìm ngập trong những giọt nước mắt không lời của cô, chỉ có Thẩm Thiên Tình nhìn thấy. “Anh biết bài hát đó là dành cho anh?” “Ừ.” Phía ngoài phòng hát huyên náo, cuối hành .