Phần 2 ebook từ câu chuyện thứ 6. Câu chuyện bắt đầu từ "Nhà Darnley bị ma ám. Đó là quan điểm của đa số dân làng. Câu chuyện lan tới thủ đô, một nhà báo từ Luân Đôn đã đến để điều tra viết bài." chi tiết nội dung tài liệu. | ❛ 6 ❜ Vụ hành hung tàn bạo hà Darnley bị ma ám. Đó là quan điểm của đa số dân làng. Câu chuyện lan tới thủ đô, một nhà báo từ Luân Đôn đã đến để điều tra viết bài. Vợ chồng Latimer thường xuyên có khách vào buổi tối, ngoài Arthur chắc chắn luôn sang thì còn những người khác nữa, chủ yếu là đứng tuổi và khá giả, những người bị kích thích bởi các hiện tượng huyền bí “Hồn ma” tái xuất hiện hai lần. Victor tin chắc đó chính là bà vợ về thăm ông. John đã thôi quan tâm đến vấn đề ấy mà hoàn toàn chìm đắm vào công cuộc chinh phục Elizabeth. Ngay cả khi Elizabeth không còn coi tôi là đối tượng giãi bày tâm sự, tôi vẫn thấy rõ em không hề thờ ơ trước sự ân cần của John. Về phần Henry, biết phải nói gì nữa đây? Thất thường và dễ nổi nóng hơn bao giờ hết cùng diện mạo của một con thú bị săn lùng, tương phản sâu sắc với cách cư xử bộc trực, cởi mở và phong thái tự tin trước đây. Mối quan hệ của cậu ta với cha đã bị biến chất. Những cuộc va chạm dữ dội ngày một nhiều giữa họ khiến tôi lo lắng. Vào một buổi tối, tôi đã phải can thiệp khi họ trở nên quá hung bạo, gần như dẫn đến xô xát. Sự căng thẳng ngày càng gia tăng. Tôi đang chuẩn bị bắt tay vào giải một bài toán hóc búa thì Elizabeth bước vào phòng. “Cha đang giận sôi cả lên,” em nói. “Tốt hơn hết là anh nên ra uống với cha một ly cho ông nguôi giận.” “Mẹ lại không cho cha làm gì à?” “Đi xem bóng đá ngày mai. Hình như là một trận đấu rất quan trọng, nhưng không may mẹ lại sắp lịch hẹn là hai người sẽ cùng uống trà với ai đó.” “Sao em không tự đi mà an ủi người cha thân yêu của em, em gái N yêu quý?” “Em?” Em ấp úng, mặt đỏ như tôm luộc. “Vì em ” “Đừng lo, anh hiểu. John chuẩn bị đến đón em, và em chỉ còn thời gian để sửa soạn. Biến đi! Xéo ngay!” “Đồ lỗ mãng!” Elizabeth hét lên, đóng sầm cửa lại. Đáp án cho bài toán của tôi đã bay biến theo cô em gái. Tôi rời phòng mình và thấy cha trong phòng khách. “James, con trai yêu quý!” Cha càu nhàu khi tôi đi vào, trông đã gần như bình tĩnh trở lại mặc dù hai tay vẫn còn run rẩy.