Phần 2 ebook từ chương 42. Câu chuyện bắt đầu từ "Kể từ sau khi người đàn ông đó đi công tác, cuộc sống trở nên yên bình phẳng lặng." chi tiết nội dung tài liệu. | như vậy, để đi công tác mấy tuần liền, vậy thì. trừ khi ông ta bây giờ có việc còn quan trọng hơn nữa cần làm. Liệu có thể là chuyện gì nhỉ? Ông ta không biết được thân phận của anh, địa chỉ nhà anh ở đâu chứ?” Phổ Phổ nói vẻ chắc chắn: “Bọn em im thin thít, ông ta tuyệt đối không biết được đâu.” “Vậy thì có chuyện gì còn quan trọng đối với ông ta hơn máy ảnh nhỉ?” Chu Triều Dương gãi đầu, vẫn không thể nào hiểu nổi, một lúc sau đành nói: “Có thể thực sự vì đơn vị cần ông ta đi công tác. Dù sao thì máy ảnh ở chỗ anh, ông ta cũng không biết anh là ai, nhà anh ở đâu, vậy thì ông ta quyết không dám làm bừa, hai đứa bọn em cứ yên tâm sống ở đó, chắc chắn là an toàn, không phải sợ.” Phổ Phổ gật đầu: “Nghe anh nói vậy, em và Hạo Tử yên tâm rồi. Phải rồi, em còn phát hiện ông ta rất gian giảo xảo quyệt.” “Gian giảo xảo quyệt như thế nào?” “Ông ta biết Hạo Tử thích chơi game, đưa về một máy vi tính cũ cho Hạo Tử chơi, Hạo Tử sung sướng lắm, bây giờ còn gọi ông ta là chú nghe rất thân thiết.” Chu Triều Dương nói vẻ lo lắng: “Anh chỉ sợ Hạo Tử được ông ta cho hưởng chút lợi, rồi dần dần bị thu phục, bị ông ta dò hỏi ra được.” “Em cũng nhắc đi nhắc lại với Hạo Tử nhiều rồi, Hạo Tử nói, anh ấy biết chừng mực, bảo chúng ta yên tâm, những lời nói thừa thãi, anh ấy quyết không nói đâu.” Chu Triều Dương gật đầu: “Dù thế nào thì em cũng cần để ý đến Hạo Tử, bảo cậu ấy phải nhìn rõ bộ mặt thật của con người đó.” CHƯƠNG 42 Kể từ sau khi người đàn ông đó đi công tác, cuộc sống trở nên yên bình phẳng lặng. Cảnh sát không còn đến tìm Chu Triều Dương nữa, mẹ Chu Tinh Tinh đúng là không tìm người đến đối phó với hai mẹ con Chu Triều Dương thật, nhưng Chu Vĩnh Bình cũng không hề gọi điện thoại cho con trai. Chu Triều Dương cũng càng kiệm lời hơn, Châu Xuân Hồng nhận ra điều đó, thường xuyên lén lau nước mắt. Nhưng Chu Triều Dương nhìn thấy bộ dạng của mẹ như vậy, ngược lại lại an ủi cô. Hàng ngày sau khi ăn xong bữa trưa, Chu Triều Dương đều đến hiệu sách Tân Hoa để đọc sách theo thói