Phần 2 ebook từ chương 11. Câu chuyện bắt đầu từ "Lôi ra túi hành lý, Karen nhét hết đồ cá nhân của cô vào đó. Hành động dứt khoát, cô không cho phép mình nhìn vào máy trả lời điện thoại vì cô biết đèn đỏ nhấp nháy như tín hiệu cảnh báo đó nghĩa là gì." chi tiết nội dung tài liệu. | CHƯƠNG 11 Lôi ra túi hành lý, Karen nhét hết đồ cá nhân của cô vào đó. Hành động dứt khoát, cô không cho phép mình nhìn vào máy trả lời điện thoại vì cô biết đèn đỏ nhấp nháy như tín hiệu cảnh báo đó nghĩa là gì. Cô đi vào phòng ngủ và dỡ đồ. Cô dành hết thời gian làm việc đó, treo mọi thứ cô không mặc vào tủ quần áo và sắp xếp mọi thứ đã mặc vào hai giỏ: một để giặt và một để sấy khô Cô tưới nước cho cây, bật máy giặt, rồi gọi đến bệnh viện “Judy, chào, Karen đây. Em đang ở nhà và có thể quay lại làm việc vào tối nay nếu chị cần” “Nếu cần em ư?” giọng Judy Camliffe nhẹ nhõm “Maretta đã nghỉ vì đau họng suốt hai ngày nay và Ashley cũng vừa gọi đến xin nghỉ ốm hôm nay” “Chuyện gì xảy ra với Ashley vậy?” “Cúm. Khốn thật, phải, chị cần em. Vấn đề là sao em cần phải quay lại làm việc sớm thế? Dù sao thì chị cũng lo được tối nay nếu em cần nghỉ ngơi” “Cảm ơn chị” Karen nói thật lòng. Judy đã phải chịu rất nhiều áp lực để giữ cho khoa của họ luôn được vận hành thông suốt với đội ngũ y tá nghỉ vì cúm nhiều hơn bao giờ hết, và bệnh viện thì có được miễn khỏi dịch đâu. Năm năm trước có tất cả 12 y tá làm ở Khoa hậu phẫu, 4 người/ca. Giờ thì chỉ còn 8 người và Judy phải phân công sao cho đủ 3 ca và mỗi y tá được nghỉ 2 ngày mỗi tuần. Đôi khi có những đêm chỉ có 1 y tá trực và điều hài hước là họ sẽ phải làm mỗi ca 12 tiếng liên tục “Nhưng em không sao, đám tang đã xong hôm qua rồi và em bay về nhà sáng nay” “Thật sao? Chị tìm cáo phó nhưng không thấy” Ông ấy được mai táng ở Louisiana. Em không thuê được máy bay chở ông ấy về đây, và một trong những thám tử điều tra đề nghị em nên an táng tạm thời cho ông ấy tại đó. Mẹ sẽ muốn họ được cạnh nhau, nhưng hiện tại bên cạnh mộ mẹ không còn chỗ, vì vậy em sẽ phải tìm một nơi khác cho họ ” giọng cô trầm xuống. Cô lơ đãng ngạc nhiên với chính mình. Cô thích Judy, coi chị ấy như bạn, nhưng cô thường không có thói quen kể về những vấn đề cá nhân, ngay cả với Piper, người bạn thân nhất. Nhưng nhắc đến Marc, dù