Phần 2 ebook câu chuyện bắt đầu từ "Chủ Nhật, tôi tỉnh dậy mà cảm thấy giống như đang bị cúm. Giống như tôi vừa trải qua một cơn mộng mị rối rắm, loạn xà ngầu, không lý giải nổi." chi tiết nội dung tài liệu. | CHƯƠNG 5 1. Lù Lù Và Nồng Nặc (Lời kể của Bryce Losky) Chủ Nhật, tôi tỉnh dậy mà cảm thấy giống như đang bị cúm. Giống như tôi vừa trải qua một cơn mộng mị rối rắm, loạn xà ngầu, không lý giải nổi. Và những gì tôi biết về kiểu mộng mị xoắn quẩy, loạn xà ngầu, không lý giải nổi này là bạn phải tìm mọi cách để rũ chúng ra khỏi đầu. Cố mà quên đi. Giống như chúng chưa bao giờ xảy ra ấy. Tôi đã rũ sạch, đương nhiên, ra khỏi giường từ sớm vì tối hôm trước tôi có ăn được miếng nào tử tế đâu nên giờ thì đói meo! Nhưng vừa lao vào bếp, tôi liếc ngay thấy bố đang nằm còng queo trên ghế đệm ngoài phòng khách. Thế này là không ổn rồi. Đây chính là dấu hiện chứng tỏ chiến tranh vẫn đang tiếp diễn và tự dưng tôi thấy mình như một tên xâm lược ngay trong chính lãnh thổ của mình. Bố trở mình rồi rên rên cái gì đó, sau đó co ro trong tấm chăn chiên bé tí, mỏng dính và phì phò thứ âm thanh chẳng mấy êm tai vào cái gối. Tôi tót vào bếp và đổ đầy hự một bát toàn ngũ cốc. Đúng lúc tôi đang chuẩn bị đổ sữa vào thì mẹ từ đâu lướt tới và nhanh như cắt, nẫng luôn cái bát khỏi tay tôi. “Con phải đợi thôi, con trai”, mẹ nói. “Hôm nay cả nhà mình phải ăn sáng với nhau”. “Nhưng mà con đói lắm!” “Ai cũng thế thôi con. Giờ thì đi ra, nhanh lên! Mẹ sẽ làm bánh kếp, còn con đi tắm rửa đi. Nhanh!” Cứ làm như tắm là liệu pháp để chữa trị chết đói ấy! Nhưng tôi vẫn phải lê tới nhà tắm, và trên đường tới nhà tắm thì tôi phát hiện ra phòng khách trống trơn. Cái chăn chiên được gấp ngay ngắn và xếp lại trên tay ghế, cái gối thì biến mất cứ như thể vừa rồi chỉ toàn do tôi tưởng tượng ra vậy. Lúc ăn sáng, bố chẳng có vẻ gì là đã phải ngủ cả đêm ngoài ghế cả. Không hề có quầng thâm, cũng chẳng hề có sợi ria nào lởm chởm trên cằm cả. Bố đóng bộ quần soóc ten-nít và áo phông có cổ màu tím phớt, tóc tai thì được sấy chải chỉn chu như đi làm. Tôi thấy cái áo trông “ái ái” làm sao ấy nhưng mẹ thì lại nói: “Sáng nay trông anh phong độ lắm, Rick à”. Bố nhìn mẹ đầy nghi ngờ. Rồi ông bước vào và nói: “Patsy, nhà