Nối tiếp phần 1, phần 2 ebook "Truyện cười dân gian Việt Nam" do NXB Kim Đồng ấn hành gồm các câu chuyện sau: Con thanh tịnh, sát sinh tội nặng lắm, bánh tao đâu, ngủ với ông xã, đã có thầy,. chi tiết nội dung tài liệu. | - ??!! Trinh Với Liêm Có một ông quan tên Liêm, đi hát cô đầu. Trong làng cô đầu có một cô tên là Trinh. Quan mở miệng nói đùa: - Quái! Trong nhà này cũng có người “TRINH” kia à! Cô đầu trả lời: - Vâng, chúng em còn “TRINH” như chốn công đường còn có “LIÊM” đấy ạ! Xin Làm Cha Để Trả Nợ Một anh lúc còn sống công nợ quá nhiều, lúc chết xuống âm phủ, Diêm Vương tra sổ thấy chưa hết nợ, mới bắt đầu hóa kiếp làm trâu trở lại dương thế để cày trả nợ. Anh ta liền kêu rằng: - Tạ Diêm Vương! Xin ngài nghe con nói. Làm trâu không thể nào trả được nợ đâu. Trừ khi làm bố chúng nó mới trả hết được ạ. Diêm Vương phán hỏi: - Thế nghĩa là làm sao? Anh ta thành thật giải bày: - Làm kiếp trâu thì có hạn, còn làm cha chúng thì phải lo lắng cho chúng suốt cuộc đời. Lúc chết có nghìn có vạn tiền vàng cũng để lại cho chúng nó tất tật. Lại còn một nỗi khi chúng nó bóp hầu, nặn họng ăn quỵt của người ta, dân chúng cứ lôi thằng cha chúng nó ra mà chửi. Chỉ Thiếu Gan Trời Là Chưa Ăn Làng nọ có một tên địa chủ giàu có, nổi tiếng hợm hĩnh nhất vùng. Có một bữa đang chè chén với đủ loại cao lương mỹ vị trên bàn. Bỗng người đầy tớ đứng bên hầu rượu mở miệng thốt ra những lời có chiều nịnh bợ: - Dạ! Những món ăn của ông hôm nay quả có một không hai. Những thứ của ngon vật lạ này chỉ có ông mới dùng thôi ạ! Tên địa chủ nghe nói hả dạ, bèn hợm hĩnh đáp: - Trên đời này, thứ gì tao cũng ăn hết rồi, chỉ thiếu lá gan ông trời là tao chưa ăn thôi! Nghe vậy người đầy tớ lễ phép trả lời: - Thưa ông, ông chỉ thiếu lá gan trời là chưa ăn, còn con nhờ lộc của ông thứ gì con cũng ăn qua, chỉ có cứt là chưa ăn thôi! Nghe vậy tên địa chủ tức lộn ruột nhưng đành ngậm miệng. Kiêng Cữ Có một anh dị đoan lắm, việc gì cũng tính trước suy sau kiêng cữ đủ điều. Một ngày kia anh lên kinh thành thi trạng. Theo anh có một tiểu đồng hầu hạ. Cậu này lại ăn nói bạt mạng nên bị la rầy hoài. Đang đi gió thổi rớt khăn, tiểu đồng buột miệng chửi: - Cha nó! Rớt rồi! Anh ta nghe vậy sợ quá, rầy la tiểu đồng và dặn: - Từ .