Đọc thơ chữ Hán của Nguyễn Du ta dễ dàng nhận ra đây là những vần thơ tột cùng cô đơn, chan chứa nỗi buồn. Buồn cho thế sự, cho thời đại và hơn hết đó là nỗi buồn của một người luôn trọn nghĩa tình với quê hương lại phải sống những tháng ngày lưu lạc, vô định, luôn khát khao hồi cố hương. Nhưng càng khát khao thì sóng gió cuộc đời càng vỗ mạnh khiến những mộng ước trở thành những mâu thuẫn giằng xé, trăn trở, lo âu, buồn chán, tủi hận, cái tôi càng khép mình lặng lẽ giữa cuộc đời.