Khúc tự tình trong một đêm mưa đó là tiếng lòng của một ông vua tự hối về một phán quyết sai lầm gây chết người của mình ba mươi năm về trước. Những giọt mưa đêm rơi điểm nhịp trên tàu chuối ngoài hiên như một ám ảnh khắc khoải về thời gian cứ mãi trôi qua không bao giờ quay trở lại. Tự cầm tù mình trong một nỗi đau dai dẳng và sâu sắc, nhà thơ đã thắp sáng bài thơ “Dạ vũ” bằng một vẻ đẹp nhân văn cao cả và xúc động.