-Dưới quê trời mau tối quá hả anh? Mới bảy giờ mà em có cảm giác như khuya lắm. Tranh thủ lúc bà Sáu ra sàn nước, Huyền Nga đến bên cạnh Sơn nói nhỏ: - Buồn chết đi được. Chẳng có tivi, cũng không có điểm giải trí nào. - Không buồn đâu. - Sơn mỉm cười kéo Nga vào sát lòng mình. - Tại em lần đầu về quê nên chưa biết đấy thôi, ở quê cũng có cái vui của người miền quê vậy. - Vui gì đầu chứ? - Vừa phụng phịu Nga vừa đưa mắt hướng. | Con ma truyền kiếp P1 Tác Giả: Người Khăn Trắng CON MA TRUYỀN KIẾP Phần 1 -D ưới quê trời mau tối quá hả anh? Mới bảy giờ mà em có cảm giác như khuya lắm. Tranh thủ lúc bà Sáu ra sàn nước, Huyền Nga đến bên cạnh Sơn nói nhỏ: - Buồn chết đi được. Chẳng có tivi, cũng không có điểm giải trí nào. - Không buồn đâu. - Sơn mỉm cười kéo Nga vào sát lòng mình. - Tại em lần đầu về quê nên chưa biết đấy thôi, ở quê cũng có cái vui của người miền quê vậy. - Vui gì đầu chứ? - Vừa phụng phịu Nga vừa đưa mắt hướng về phía cửa, canh chừng. Dù đã được giới thiệu là người yêu, nhưng Nga không dám tỏ ra thân mật quá với Sơn như khi ở thành phố trước mặt ba mẹ của cô. Mẹ đã dặn kỹ cô rồi. Dưới quê người ta phong kiến lắm. Rất ghét mấy chuyện trai gái. thân mật cùng nhau. - Đừng sợ, má anh không khó lắm đâu. Như hiểu ý cô, Sơn nghịch ngợm hôn lên môi cô một cái. - Ở quê nhưng bà tân tiến lắm, không tin em cứ thử hôn anh một cái trước mặt bà thì biết. Lời chưa dứt, bà Sáu chợt bước lên với cây đèn dầu. Bà đi nhẹ quá, làm đôi bạn không kịp phát hiện ra. Đến khi nghe tiếng động, giật mình quay lại thì. đã muộn mất rồi. Bà đã ở sau lưng. - Má. - Ngượng ngùng. Sơn nhẹ đẩy Nga ra khỏi người mình khoả lấp. - Làm gì má cứ bận rộn hoài vậy, ngồi chơi với tụi con một lát đi. - Chơi gì nữa. - Bà vặn nhỏ cây đèn xuống. - Tối rồi, hai đứa đi ngủ đi cho khoẻ. Cả ngày ngồi trên xe rồi không biết mệt sao? - Đi ngủ! - Đôi mắt Nga mở lớn nhìn Sơn như hỏi: “Chưa tám giờ đã lên giường ngủ rồi ư? Làm sao mà ngủ được?”. - Ừ thì ngủ. - Không nhận ra vẻ kinh ngạc của Nga, bà Sáu gật đầu. 1 Tác Giả: Người Khăn Trắng CON MA TRUYỀN KIẾP - Thằng Sơn ngủ ngoài bộ ván gõ. Nga vào buồng ngủ với bác. Mùng bác đã giăng rồi. để bác ra cài cửa lại. - Khoan má ơi! - Sơn vội kêu lên. - Tụi con chưa buồn ngủ đâu, ở thành phố thức khuya quen rồi, giờ chui vô mùng ngộp chết. Má cho tụi con đi chơi một chút. - Đi .