Đó là tiếng bước chân ở ngay bên ngoài hành lang. Nghĩa là người có phản ứng nhanh nhất, anh dúi cây đèn vào tay Quang: - Mày và Ngọc ở đây, tao và Phương sẽ đuổi theo hắn. Rồi không để Quang và Ngọc kịp có phản ứng gì, Nghĩa và Phương lao ra ngoài như tên bắn. Ngay sau đó có tiếng chân chạy huỳnh huỵch ở cầu thang rồi tắt hẳn. 5’ trôi qua trong yên lặng và đối với cả Quang và Ngọc, nó dài lê thê. Ngọc run bắn người lên. | Nó nhìn thẳng vào mắt anh rồi gật đầu. Quang mỉm cười hài long và ra khỏi phòng. Ngọc cầm đèn, còn lại mình nó trong căn phòng trống trải. Tự nhiên nó lại nghĩ đến lời người bán hàng: “Người chủ đầu tiên, anh con trai của ông ta, người chủ tiếp theo đều đã chết trong cùng một căn phòng. Biết đâu nó đang ở trong chính là căn phòng đó? Rồi người ta còn đồn thổi về bóng ma áo trắng thường xuất hiện ở ban công. Đó chính là cô gái đã chết do bị ngã từ ban công xuống; cứ vào những đêm trăng sang là người ta lại thấy bóng một người con gái mặc váy trắng, ngồi vắt vẻo trên ban công chải tóc. Căn phòng này nằm ngay cạnh ban công, nếu không phải phòng của những người đàn ông đã chết thì cũng rất có thể là phòng của cô gái đó? Tự dưng Ngọc thấy lạnh hết người. Quang, anh Phương và anh nó đi đã được bao lâu rồi? Nó run rẩy vặn cửa bước ra ngoài. Hành lang hoàn toàn yên ắng, không một tiếng động. Nó nghe tiếng Quang vang lên trong đầu: “Em là Hoàng Long cơ mà, không ai làm gì được em đâu”, và thế là nó lại dũng cảm bước lên trước. Đến gần cầu thang, đang định lên tiếng gọi thì nó nghr thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang. Tiếng bước chân nặng nề nên nó biết ngay không phải của ba người trong nhóm Thủ lĩnh. Đúng lúc này thì chân nó như muốn chôn chặt xuống nền nhà, không tài nào nhấc lên được. Nó muốn co giò bỏ chạy về căn phòng kia nhưng lại không thể cất bước lên được. Nó tắt đèn pin và lung túng trong bóng tối, tiếng bước chân đang đến rất gần. Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau thò ra và lôi tuột nó vào căn phòng nhỏ ngay cạnh cầu thang. Điều này còn làm Ngọc kinh hoàng hơn cả việc nó nghe thấy tiếng bước chân. Nó giằng mạnh, định hét lên thì cánh tay bịt chặt lấy miệng nó và “suỵt” nhẹ. Đúng là Quang rồi, vì nó biết Quang có đôi bàn tay rất nhỏ và đẹp. Nó chịu đứng im. Tiếng bước chân nặng nề đi qua và xa dần cho đến khi tắt hẳn. Quang buông tay, nó định nói một câu thì anh đã vội vàng mở cửa và lao nhanh ra ngoài, có lẽ là đuổi theo kẻ vừa đi qua đó. Nó cũng chạy ra nhưng không thấy anh đâu. Hành lang và cầu thang lại yên ắng trở lại như không có chuyện gì xảy ra. Nó lò dò cầu thang. Đến giữa chừng, nó nghe thấy tiếng nói chuyện của Nghĩa và Phương ở phía dưới. Nghe thấy tiếng bước chân, Nghĩa cảnh giác hỏi: