Nắng thôn đoài - Chương 3

Mãi đến khuya, Hạ Mộng Hiên mới ra khỏi nhà Trình Bộ Vân. Chàng là người khách rời sau cùng của buổi tiệc. Mưa bắt đầu tạnh hẳn. Hạ Mộng Hiên hít một hơi dài khí trời vào đầy lồng ngực. Chàng cảm thấy tâm thần sảng khoái sau bầu không khí mát dịu này tràn ngập vào tận tim phổi mình. Mùa thu là mùa đẹp nhất của Mộng Hiên. Nhất là khi trời về đêm có sương mù đọng màu váng sữa. . | Mở ngăn kéo bàn lôi ra tập lai cảo. Mộng Hiên nhớ lại thời còn ở bậc trung học đã có lần chàng mơ ước trở thành một nhà văn và tự nguyện với lòng mình thực hiện cho được giấc mộng đó. Thế là chàng tập làm luận gọt rũa, chải chuốt lời văn. Nhưng khi đến đại học thì mộng ước kia phai nhạt dần và chàng lại cảm thấy thích môn âm nhạc hơn. Thế là Mộng Hiên đọc thật nhiều về Beethoven, nghiền ngẫm nhiều về Mo art. Nhưng cuối cùng rồi cũng chẳng đi đến đâu cả! Văn không. Nhạc chẳng. Chàng lại quay sang theo đòi kinh doanh. Suốt ngày quay cuồng với các con số - hình ảnh của đồng tiền nén bạc! ôi! Đó là cái lý do để cho Bá Nam ghen ghét, hằn học gán cho chàng cái tước hiệu "teng mùi đồng" bởi quanh năm suốt tháng chàng mải miết quay cuồng với đồng tiền hôi hám đủ các thứ mùi mặn, nồng, chua, chát! Chàng đã thành công trên công cuộc xây dựng kinh tế trong đời sống của mình. Cũng may là chàng còn giữ được thói quen đêm đêm về thư phòng đọc sách. Nếu không thì "Tình cảm" thật của con người cũng bị đánh mất cả rồi.

Không thể tạo bản xem trước, hãy bấm tải xuống
TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.