Sau đó một giờ rưỡi, Swanhild bước xuống dưới đại sảnh. Trời đã gần về sáng, lạnh lẽo càng thêm giá ngắt và sự im lặng càng sâu xạ Những cây leo khô cóng bao phủ khắp tường khiến cho tòa nhà lớn có một vẻ hoang tịch của ngày tận cùng thế giới. Một người nữ khán hộ đi qua đường hành lang, quyện theo mình một mùi nồng thuốc. Swanhild không thể yên lòng được. Nàng trở vào căn phòng lớn Holbein.