Đường Luân biện bác : - Xin tha thứ cho, sở dĩ tôi đường đột. giả vờ là người không biết võ chỉ vì tình thế bức bách. Bích Cơ thò tay lên, vân vê mái tóc mai của mình, ởm ờ hỏi : - Thật là buồn cười, có ai quở trách mi đâu mà mi hòng biện bác? Ống tay áo của nàng nhẹ vung lên, một bàn tay trắng như ngọc từ bên trong đưa ra. Trong lòng bàn tay là một lưỡi dao găm sáng ngời. Nàng hỏi : .