Đã hai lần đao và kiếm giao thủ với nhau, và đây là lần thứ ba. Lần thứ ba để phân định kiếm và đao ai là kẻ thắng, ai là người thua. Một sự lập lại mà cả hai đối thủ đều không biết vì nguyên cớ gì. | 475 Quỷ Kiếm U Linh Nguyên tác: Ngọa Long Sinh Đánh máy: Bạch Lục - NMQ Hồi 49 Đao Rơi Kiếm Tàn Buông một tiếng thở dài, Thiên Phục lắc nhẹ cổ tay. Lưỡi đao Tàn Hồn đã trút lớp lụa đỏ quấn lấy nó. Đao đã xuất tất Quỷ Kiếm cũng không thể nằm yên trong vỏ. Ánh sáng xanh biếc của ngọn Quỷ Kiếm kẻ dọc khoảng không đen kịt chung quanh nó. Đã hai lần đao và kiếm giao thủ với nhau, và đây là lần thứ ba. Lần thứ ba để phân định kiếm và đao ai là kẻ thắng, ai là người thua. Một sự lập lại mà cả hai đối thủ đều không biết vì nguyên cớ gì. Thế Kiệt nói: − Nguyên tiền bối, kiếm của vãn bối rất vô tình. − Ta biết. Lệnh công tử đã được Giang Kỳ trui đúc điều đó để luyện kiếm. Hãy giữ sự vô tình đó để kiếm của công tử đạt đến cái thần của kiếm ý. Thiên Phục từ từ hướng mũi đao về phía Thế Kiệt, rồi trang trọng nói: − Giang Kỳ chắc đang ở đâu đây để thẩm chứng cho sự phân định này. − Vãn bối cũng nghĩ như vậy. Thế Kiệt hú vang một tiếng lồng lộng sau câu nói đó. Chàng muốn dùng tiếng hú để khỏa lấp sự trống rỗng trong tâm tưởng mình. Cùng với tiếng hú như rồng ngân đó, Thế Kiệt thi triển Vô Ảnh Kiếm chụp tới Nguyên Thiên Phục. Kiếm ảnh của chàng không có sự biến hóa, nhưng toát ra một vùng sát kiếm khủng bố mà Nguyên Thiên Phục có thể cảm nhận được. Cả vùng không gian trên chu vi mười trượng nhuộm màu xanh biếc mà không thể nhận biết đâu là ảnh kiếm quỷ cùng với thân ảnh của Lệnh Thế Kiệt. Khi lưỡi Tàn Hồn Ma Đao cắt một đường sáng bạc thẳng tắp, thì cũng là lúc mũi quỷ kiếm xuất hiện. Mũi kiếm trượt trên sóng đao tạo ra muôn ngàn tia lửa li ti. Xoảng. Lưỡi đao Tàn Hồn rơi xuống đất, trong khi mũi kiếm đã đặt điểm chết ngay đúng giữa ngực Nguyên Thiên Phục. Thiên Phục nhìn Thế Kiệt: 476 Quỷ Kiếm U Linh Nguyên tác: Ngọa Long Sinh Đánh máy: Bạch Lục - NMQ − Công tử đã thắng ta. Nhưng ta sẽ không thực hiện yêu cầu của công tử. Mặc dù đao của Thiên Phục đã rơi xuống đất, nhưng Thế Kiệt vẫn còn sững sờ. Chàng nhìn Thiên Phục chằm chằm: − Đao của tiền bối .